Hoắc Vi Vũ giật thót tim, lo lắng hỏi: "Anh ra đây bao lâu rồi?"
"Em vừa ra ngoài thì anh cũng đi theo." Cố Hạo Đình trầm giọng đáp, đi lên cầu thang, bước từng bước đến gần cô.
Hoắc Vi Vũ chột dạ cúi đầu, nhớ lại những gì mình đã nói. Với trí thông minh của Cố Hạo Đình, chắc hẳn hắn cũng đoán ra được toàn bộ.
Cố Hạo Đình đi tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, bởi vì đứng dưới một bậc thang, nên đường nhìn của hắn vừa đúng tầm mắt cô: "Em gọi cho Quyền Linh à?"
Hoắc Vi Vũ gật đầu: "Bà ấy là mẹ em, em có thể căm hận bà, ghét bỏ bà, xa cách bà, nhưng em không thể hại chết bà được."
"Bà ấy nói bố anh bị Ám Hắc bắt đi sao?" Cố Hạo Đình hỏi với vẻ nghiêm trọng.
"Không phải, Thừa Ân nói bà ấy là thành viên của Ám Hắc. Em chỉ muốn hỏi có phải bà ấy phái người đi bắt bố anh hay không. Nhưng bà ấy hoàn toàn không biết chuyện này. Xin lỗi, em không giúp được gì cho anh." Hoắc Vi Vũ áy náy nói.