Tim Cố Kiều Tuyết như thắt lại, ả ủ rũ thõng vai. Không ngờ anh ấy lại gọi cả họ cả tên của mình. Cố Kiều Tuyết… nghe thật lạnh nhạt và mang ý cảnh cáo. Nếu biết mình là hung thủ, chắc chắn anh ấy sẽ không bỏ qua.
Cố Kiều Tuyết sợ đến nỗi tay cũng run rẩy.
Thái Nhã nắm lấy tay ả, an ủi: "Tiểu Tuyết, con làm tốt lắm, chỉ cần con không thừa nhận, anh con sẽ không tin lời nói nhảm nhí của người ngoài đâu."
"Thế nếu anh ấy bắt được hung thủ rồi tên đó khai ra chúng ta thì sao?" Cố Kiều Tuyết hỏi với vẻ lo sợ.
"Chúng ta có thể nói là bị hãm hại, cứ nhất quyết không thừa nhận rồi mọi chuyện sẽ qua thôi." Thái Nhã nói rất tự tin.
"Mẹ à, con nghĩ anh ấy sẽ không tin chúng ta đâu." Cố Kiều Tuyết vẫn sợ.
"Tiểu Tuyết." Thái Nhã cao giọng, "Con phải tự tin lên. Chính bộ dạng sợ sệt, chột dạ như bây giờ của con mới khiến anh con nghi ngờ đấy."
Cố Kiều Tuyết cuống quá đỏ cả mắt: "Anh ấy thông minh lắm, nhất định sẽ phát hiện ra."