Thấy người gọi là Tần Diệu Ni, Hoắc Vi Vũ không muốn nghe máy, vì chắc chắn nội dung cuộc gọi cũng liên quan đến Hoắc Thuần. Xét quan hệ của họ từ trước tới giờ, e rằng lần này gọi tới của bà ta cũng chẳng nói được câu nào dễ nghe.
Cố Hạo Đình múc món xào thập cẩm cuối cùng ra đĩa rồi quay sang nhìn cô: "Sao không nghe máy?"
"Tần Diệu Ni gọi, em không muốn nghe." Hoắc Vi Vũ không nghe máy, nhưng ngay sau đấy lại có âm báo tin nhắn vang lên.
Cô mở ra xem thử, thấy Tần Diệu Ni gửi tin nhắn: "Có muốn biết ai hại cô bị bỏ lại trên đảo lần trước không?"
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, bỗng có dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này Tần Diệu Ni gọi lại. Lần này Hoắc Vi Vũ nghe máy, ngay câu đầu đã hỏi thẳng: "Lần trước các người cố tình bỏ tôi lại hòn đảo đó đúng không?"
"Phải, hơn nữa chúng tôi chỉ làm việc thay người khác thôi." Tần Diệu Ni nghẹn ngào.
"Thay ai?" Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình.