Hoắc Vi Vũ đặt tay còn lại của mình lên tay Cố Hạo Đình, nhìn hắn say đắm, nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng.
"Thế nên em cảm thấy may mắn vì mình chưa từng làm chuyện xấu, ít nhất cũng có thể yên tâm." Hoắc Vi Vũ lại gần, ngửa mặt hôn khẽ lên mặt hắn. "Cảm ơn anh đã luôn ở bên em."
Cố Hạo Đình cũng mỉm cười, đáy mắt sóng sánh tình nồng. Hắn cúi người hôn nhẹ lên trán cô.
Chỉ lát sau, họ đã tới khách sạn. Hoắc Vi Vũ còn chưa bỏ túi xách xuống đã bị hắn ôm lên giường, kéo vào những nụ hôn cuồng nhiệt.
Lưỡi hắn quấn quýt lấy lưỡi cô, như thể trời sinh đã là một thể. Từng hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, phả lên mặt nhau. Cả hai từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của đối phương đang dần trở nên sâu sắc. Dường như cả thế gian chỉ còn lại hai người họ.