Cố Hạo Đình mỉm cười vui sướng, tiếp lời: "Không phải không có nơi nào để trở về, mà là em sẽ san sẻ nỗi lo cùng anh, chăm lo cho anh, giúp anh nuôi dạy con cái."
Hoắc Vi Vũ khao khát một cuộc sống như thế. Cô khẽ gật đầu: "Nhân tiện quay lại con đường y học em bỏ dở lúc trước. Sau này em muốn vào quân y, theo anh chinh chiến khắp trời Namđất Bắc, vợ chồng có nhau. Cuộc sống như thế cũng tuyệt đấy chứ."
Cố Hạo Đình dừng xe bên đường, quay sang nhìn Hoắc Vi Vũ: "Anh nói thật đấy."
"Em cũng có nghĩ là giả đâu." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cố Hạo Đình vui sướng tột cùng, cười đáp lại cô, đôi mắt rạng rỡ hạnh phúc càng tôn thêm vẻ điển trai ngút ngàn. Hắn thôi nghiêm nghị lạnh lùng như thường ngày, hỏi với vẻ hết mực dịu dàng: "Em nói thật chứ?"
"Ai dám lừa tư lệnh đây? Chẳng lẽ chán sốngrồi sao?" Hoắc Vi Vũ nhìn thẳng vào hắn mà trả lời.
Cố Hạo Đình véo mũi Hoắc Vi Vũ, ánh mắt đong đầy sự yêu chiều. "Đây là lựa chọn đúng đắn nhất của em đấy."