Cố Kiều Tuyết nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khủng hoảng. Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân, câu này không sai chút nào. Hoắc Thuần hèn hạ như vậy, nếu như đổ oan cho ả thì ả cũng hết đường chối cãi.
"Đợi tin của tôi." Cố Kiều Tuyết cúp máy, gõ cửa phòng Thái Nhã.
Nhớ tới việc lần trước của Thái Nhã và Ngụy Tịch Phàm, ả không muốn chướng mắt nên gõ cửa.
Thái Nhã mở cửa. Bà ta bực bội nhìn Cố Kiều Tuyết, "Muốn ly hôn thì ly hôn đi, ngày nào cũng cãi nhau như vậy có gì hay ho chứ?"
"Con sẽ không ly hôn đâu, cho dù thế nào con cũng phải giữ anh ta theo cả đời, anh ta đừng mơ vui vẻ với người phụ nữ khác." Cố Kiều Tuyết ngang ngạnh.
"Mẹ không muốn quan tâm tới chuyện của con nữa." Thái Nhã đóng cửa lại.
Cố Kiều Tuyết sốt ruột, đẩy cửa ra, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rưng rưng, "Mẹ, lần này mẹ không thể không quan tâm đến con, con bị người ta hãm hại."
"Có chuyện gì vậy?" Thái Nhã xem chừng đã xảy ra chuyện lớn rồi.