Hoắc Vi Vũ cười, đôi mắt lấp lánh làm sáng ngời cả gương mặt. Dù đang giả trai, nhưng Cố Hạo Đình vẫn cảm thấy nụ cười của cô rất đẹp.
"Trời ơi, anh chàng đẹp trai cười với người râu quai nón ngọt ngào chưa kìa. Thì ra anh chàng đẹp trai kia là cong, sao đàn ông xuất sắc đều thích nhau vậy?" Cách đó không xa có người than thở.
Hoắc Vi Vũ: "..." Cô quên mất lúc này mình đang giả trai, trong mắt người khác cô là một người đàn ông cơ mà.
"Hai người đàn ông làm chuyện đó không cảm thấy kinh tởm sao? Cô đoán xem, người râu quai nón là công, hay anh chàng đẹp trai là công?" Lại có người bình luận.
"Đương nhiên người râu quai nón là công rồi, không thấy anh chàng đẹp trai kia hơi ẻo lả sao? Hoa còn do người râu quai nón mua kia kìa, chẳng phải đã nói rõ quan hệ công thụ hay sao?"
Nội tâm Hoắc Vi Vũ sụp đổ.
Phục vụ mang thêm đồ ăn lên, không quên liếc Hoắc Vi Vũ với ánh mắt quái đản khó nói thành lời.