Hoắc Vi Vũ đi tới cạnh hắn, ngồi xuống, chân mở rộng, học theo dáng ngồi của hắn, tay để lên đầu gối. Nhưng... tay cô quá ngắn, để không tới đầu gối. Vì vậy tư thế ngồi không đẹp như hắn, lưng cũng không thể thẳng được. Một tư thế ngồi mà tạo ra cảm giác hai bên đều ngang hàng nhau.
Cố Hạo Đình âm trầm nhìn cô. Hoắc Vi Vũ ung dung nhìn Cố Hạo Đình. Không khó để thấy được sự ghét bỏ trong mắt hắn. Được rồi, cô bỏ qua tư thế ngồi chẳng thoải mái chút nào này vậy.
"À, Cố huynh, hôm qua anh đã vận động hai lần rồi nên có qua có lại, hôm nay đổi cho tiểu đệ đi, cũng được đó." Hoắc Vi Vũ ra vẻ nho nhã nói.
Cố Hạo Đình: "..."
Hắn nhíu mày, trầm giọng: "Nói tiếng người đi."
Hoắc Vi Vũ mặt ửng hồng, "Em ở trên mới dũng mãnh."
"So với anh sao?" Cố Hạo Đình vốn không thèm để ý đến cô.
"Xin anh đó." Hoắc Vi Vũ tự biết mình.
Cố Hạo Đình thấy bộ dạng đáng thương của cô. Đôi, mắt cô lóe sáng, gian xảo nhìn lén hắn.