Cố Hạo Đình dừng lại, quay đầu, nghiêm nghị nhìn cô.
Kính mắt che khuất thần thái trong mắt hắn nhưng sự trầm mặc suy tư đã bán đứng lòng hắn.
Hoắc Vi Vũ biết, hình như hắn thật sự đang suy nghĩ về vấn đề đó.
Cô chợt chột dạ, cười, "Đùa với anh đó, làm một nháy thì lớp hóa trang của chúng ta cũng bị hỏng mất."
"Đáng đánh lắm." Cố Hạo Đình khàn khàn nói, ôm eo cô, kéo đến sát người, cúi người hôn lên môi cô.
Môi hắn vẫn mềm mại như trước, ngon như bánh pudding, trong miệng còn lưu lại mùi thơm ngát của kem đánh răng, rất dễ chịu. Chỉ là râu của hắn quá nhiều, cô sợ ăn phải, càng sợ mình chảy nước miếng rớt lên râu thì toi.
Trong nháy mắt, cô liền đẩy hắn ra. Cố Hạo Đình không kịp phòng bị, lui về sau một bước, không vui nhìn cô, "Sao lại đẩy anh ra?"
"Râu ria vướng víu quá." Hoắc Vi Vũ chỉ cằm mình, giải thích.