Có trời mới biết, hắn đã trải qua những ngày không có cô như thế nào. Nhớ cô, hắn sẽ đau lòng không ngủ nổi, chỉ biết dùng công việc ép bản thân đến tê dại. Khi làm việc cũng nghĩ rốt cuộc hắn bận rộn như thế để làm gì? Nếu không có cô, dù hắn có trở thành vị vua duy nhất cũng chẳng vui thú gì, chỉ là một vũ khí của quốc gia mà thôi.
Bây giờ có cô, hắn cũng có mục tiêu phấn đấu, dù gian khổ mấy cũng vẫn thấy ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ tự cười đến mức tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Hạo Đình, cô liền cảm thấy hơi xấu hổ. May mà trời đã rất tối, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn ngủ. Ánh đèn vàng ươm phủ lên người Cố Hạo Đình, sắc màu ấm áp rất hợp với hắn bây giờ.
Hoắc Vi Vũ ôm chăn ngồi dậy: "Bây giờ là mấy giờ, em ngủ lâu lắm rồi đúng không?"
"Chín rưỡi rồi, cũng chưa lâu lắm. Dậy ăn cơm tối đi." Cố Hạo Đình đáp, đặt quần áo của cô lên giường.