Trên xe.
Trình Dật nhìn Hoắc Vi Vũ qua kính chiếu hậu, trong mắt cũng đong đầy niềm vui: "Chúc mừng cô, gặp nạn lớn không chết ắt có phúc về sau, nhất định cô và Tư lệnh sẽ sống với nhau đến bạc đầu răng long."
Tâm trạng Hoắc Vi Vũ cũng đang rất tốt, cô bật cười: "Cảm ơn anh."
"Tôi lấy được tóc của Tư lệnh rồi đây, cô có cần nữa không?" Trình Dật hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Không cần, tôi biết anh ấy không phải rồi."
"Đề phòng vẫn chắc ăn hơn, cứ làm đi cho yên tâm, nhé?" Trình Dật đề nghị.
Hoắc Vi Vũ nghĩ anh ta nói cũng có lý. Cô đã biết là không phải thì sao không kiểm chứng để về sau sống cho thoải mái?
"Được, cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng nói.
Trình Dật đưa chiếc túi nhỏ dán kín cho Hoắc Vi Vũ: "Tôi hy vọng hai người không cùng chung huyết thống, như vậy mới có thể sống với nhau đến già."
"Dù có phải thì cũng chẳng sao, tôi vẫn sẽ bạch đầu giai lão cùng anh ấy." Hoắc Vi Vũ khẳng định.