"Anh đi làm chuyện của anh trước đi. Chúng ta ăn cơm cùng nhau lúc nào cũng được mà, nhân dịp này em sẽ học cách làm thêm vài món ăn ngon." Hoắc Vi Vũ cười nói.
Thực ra cô rất khéo hiểu lòng người, chưa từng làm gánh nặng của ai. Từ trước đến nay cô chỉ làm khó chính mình, chưa bao giờ làm khó người khác cả.
Trái tim Cố Hạo Đình mềm nhũn.
"Bao giờ giải quyết xong chuyện này, anh sẽ dành thời gian để ở bên em." Cố Hạo Đình hứa hẹn.
"Hai hôm nay có anh ở bên là em đã mãn nguyện rồi. Anh đi mau đi, em ra chợ mua thức ăn đây, bao giờ về thì gọi cho em, em nấu đồ ngon cho." Hoắc Vi Vũ hoạt bát đưa tay lên tai ra hiệu gọi điện thoại.
"Để anh bảo Trình Dật đưa em về." Nói xong, Cố Hạo Đình nắm tay cô đi về bãi đỗ xe.
Hoắc Vi Vũ rút tay ra.
Một thoáng xót xa lướt qua đáy lòng Cố Hạo Đình. Hắn không muốn cô kháng cự, nhìn xuống và hỏi: "Sao thế?"