Hắn cốc nhẹ lên đầu cô: "Trí thông minh ngày thường để đâu rồi?"
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: "Chính vì dùng trí thông minh vào chỗ khác nên mới không biết hát."
Hoắc Vi Vũ nói xong, liền nhận ra ánh mắt Cố Hạo Đình khác thường, dường như vừa chứa đựng nỗi sợ hãi vừa đầy vẻ xót thương, khiến cô giật thót trong lòng.
"Có phải trên mặt em cũng mọc đốm đỏ rồi không?" Hoắc Vi Vũ dè dặt hỏi.
Cố Hạo Đình cúi đầu, hôn lên trán cô: "Dù trên mặt mọc đốm đỏ cũng vẫn đẹp."
Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng cười, đợi đến khi toàn thân cô mọc đầy những nốt đỏ thế này, chắc hẳn cũng sắp chết rồi. Dựa theo tốc độ phát triển này, có lẽ tính mạng cô chỉ còn mười hai tiếng nữa thôi.
"Em phát hiện, thực ra anh rất giỏi dỗ ngon dỗ ngọt đấy nhé." Hoắc Vi Vũ vừa cười vừa nói.
Cố Hạo Đình không cười được nữa.