"Trước đây, quả thực em còn có một nguyện vọng vẫn chôn sâu tận đáy lòng, nhưng em biết mình nói ra, chắc chắn rất khó hoàn thành." Hoắc Vi Vũ nói đầy tiếc nuối.
"Là gì?" Cố Hạo Đình hỏi.
"Được chôn cất cạnh ba em." Hoắc Vi Vũ thản nhiên trả lời, vẻ đau buồn lướt qua ánh mắt.
Cố Hạo Đình chợt cảm thấy chua xót. Cô chôn cạnh ba mình, vậy hắn phải làm thế nào? Chết rồi, vẫn chỉ có một mình thôi sao?
Nhưng nếu đã là nguyện vọng của cô, hắn cũng không muốn cô phải tiếc nuối.
"Anh sẽ sắp xếp." Cố Hạo Đình cam đoan.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Bây giờ em không muốn chôn cạnh ba nữa, em muốn chôn cạnh anh. Sau này chúng ta không bao giờ xa nhau."
Cô vừa dứt lời, vành mắt liền ửng đỏ. Cô không muốn hắn chết, chữ "chôn" này quá đau thương.
Cố Hạo Đình cho rằng cô không nỡ xa ba mình, dịu dàng nói: "Vậy ba người chúng ta sẽ chôn cùng một chỗ, anh sẽ cho người chuyển bài vị và tro cốt của ông ấy ra ngoài."