"Giám đốc Tô, có chuyện gì vậy?" Lãnh đạo ôn tồn hỏi.
"Tôi muốn lấy điện thoại của Hoắc Vi Vũ về, được không?" Tô Bồi Ân trầm giọng hỏi, giọng điệu thể hiện tâm trạng không vui của y.
"Muốn lấy điện thoại cũng được thôi, chỉ là, tình huống của cô ấy vô cùng đặc biệt. Theo báo cáo trước mắt thì vốn không có thuốc chữa, cùng lắm là còn hai ngày để sống, đến lúc đó, vì thi thể của cô ấy sẽ trở thành nguồn lây nhiễm nên chúng tôi buộc phải hỏa thiêu. Anh mau báo cho người thân cô ấy gặp cô ấy lần cuối đi. Để trễ quá là sau này không còn cơ hội nữa đâu." Giọng nói của lãnh đạo rất nghiêm trọng.
Trong mắt Tô Bồi Ân ánh lên niềm thương tiếc. Nếu như Hoắc Vi Vũ bị buộc phải hỏa thiêu thì thật đáng thương. Y vất vả lắm mới tìm được một cô gái khiến mình hứng thú.
"Cho tôi thêm chút thời gian đi. Tôi có cảm giác chuyện này lạ lùng quá. Đầu tiên, ai là người hạ độc? Tiếp theo, hung thủ có thuốc giải độc, vì sao hắn lại chế ra loại độc này?" Tô Bồi Ân hồ nghi.