Tô Bồi Ân thấy cô lạnh lùng, biết mình chọc vào nỗi đau của cô. Y cố ý nói như vậy là vì muốn cô khó chịu, nhưng cô khó chịu rồi y lại không vui sướng như trong tưởng tượng.
Hoắc Vi Vũ nấu xong mì, cho lạp xưởng, trứng chần, cải vào mì.
Cô đặt mì lên bàn ăn, tiếp tục làm việc.
"Cô có muốn ăn một chút không?" Tô Bồi Ân hạ giọng hỏi.
"Không cần, tôi vừa ăn sáng rồi." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt, nghiêm túc quét dọn vệ sinh.
Tô Bồi Ân ăn mì cô nấu, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn cô.
Điện thoại Hoắc Vi Vũ đổ chuông. Cô lấy máy ra xem, người gọi là Tăng Khải Kỳ.
Đã hai ngày trôi qua rồi, đáng lý công ty của Tăng Khải Kỳ dừng hoạt động rồi chứ nhỉ?
Cô bắt máy.
"Hoắc Vi Vũ, em còn nhớ động Thủy Liêm mà hồi nhỏ chúng ta từng đến không? Anh không tìm ra đường." Tăng Khải Kỳ dò hỏi.
"Anh tìm thôn Lý Gia trước, đến đó rồi hỏi tiếp." Hoắc Vi Vũ nói.