Hoắc Vi Vũ cụp mắt, lòng đắng chát, như có tảng đá đè nặng trong tim. Cô hít sâu một hơi, xua tan hết muộn phiền, quay người, chuẩn bị rời đi thì Cố Hạo Đình đã đứng ở phía sau cô rồi.
Nhìn thấy hắn, không hiểu sao một ngọn lửa ngùn ngụt bốc lện. Hoắc Vi Vũ lướt qua hắn.
Cố Hạo Đình nắm chặt tay cô.
Hoắc Vi Vũ vùng vằng giống như mèo xù lông, hất tay hắn ra, cất giọng lạnh lùng: "Không phải đã nói cho dù có đụng mặt thì cũng xem như người dưng rồi sao?"
Cố Hạo Đình nhìn vẻ xa cách và lửa giận trong mắt cô thì hơi nhướng mày, trầm giọng: "Tôi cố ý tới đây tìm em."
Hoắc Vi Vũ không quay lại. Đến gặp cô mà còn hẹn với người phụ nữ khác? Sao phải che che giấu giấu như thế? Mà bây giờ cô chẳng là gì của hắn cả, không có tư cách để biết người phụ nữ kia là ai.
"Có chuyện gì sao?" Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn hắn. Cô sợ để lộ tình cảm của mình.