Hơi nước phủ kín đôi mắt cô, ngưng đọng thành từng giọt lệ lăn dài trên má. Trong lòng cô vừa chua xót vừa ấm ức, xen lẫn nỗi oán giận. Người nghèo như họ đi khám bệnh, cầu trời trời không đáp, khấn đất đất không thương, nói chuyện với y tá còn hệt như mình nợ tiền họ, chứ nói gì đến đám bác sĩ lạnh lùng kia.
Bọn họ coi bọn cô như quả bóng mà đá qua đá lại. Tiểu Ba đang nguy kịch, mạng sống như chỉ mành treo chuông, thế mà bọn họ chẳng khác nào đao phủ lạnh lùng, coi mạng người như con sâu cái kiến.
Cô chạy qua chạy lại ròng rã hai tiếng đồng hồ, trơ mắt nhìn sự sống của Tiểu Ba cứ thế dần trôi đi. Cảm giác bất lực ấy tựa như rót dầu sôi vào lòng, nóng như thiêu như đốt.
Vậy mà Cố Hạo Đình lại chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong tất cả.
Nghèo khổ và giàu có, cao quý và thấp hèn, đẳng cấp giữa người với người đã thể hiện ra ngay.
Cô nên oán trách cả thể chế xã hội này, hay nên oán trách bản thân mình vô dụng và bất lực đây?
***