Hoắc Vi Vũ lên xe, đóng cửa lại, ngăn cách bản thân với mọi thứ bên ngoài.
Nhưng cánh cửa bên kia chợt mở ra, cô nhìn Tô Bồi Ân ngồi xuống ghế lái phụ với đôi mắt đỏ hoe, sau đó chợt quay đầu đi.
Thế nhưng Tô Bồi Ân lại giữ cằm Hoắc Vi Vũ, quay mặt cô về phía mình. Thấy dấu tay hằn đỏ bên má, y nói với ánh mắt xót xa: "Cô là đồ ngu à mà đứng im cho người ta đánh."
"Anh cho rằng tôi quỳ xuống thì cô ta sẽ tha cho tôi sao? Nếu đằng nào cũng phải chịu đòn, thì ít nhất bị đánh cũng phải có khí phách." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp.
Tô Bồi Ân nhíu mày, khó chịu nhìn Cố Kiều Tuyết bên ngoài xe bằng ánh mắt sắc bén: "Cố Hạo Đình có loại em gái thế này đúng là tạo nghiệt tám đời, lái xe đi."
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn y, không động đậy.
"Hôm nay tôi có việc, nhờ giám đốc Tô tự gọi xe đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.