Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ, đập xuống bàn ba phát. Cô dùng đũa chỉ Tô Bồi Ân: "Tôi tạo nghiệt mấy đời mới gặp phải cấp trên cực phẩm như anh. Anh nói xem, anh cực phẩm đến mức nào vậy?"
Tô Bồi Ân cười một tiếng: "Nói cứ như cô không phải là cực phẩm ấy."
Khóe mắt Hoắc Vi Vũ giật liên hồi, cô vẫn nên ăn nhiều nói ít thì hơn.
Ăn xong, cô vừa xoa cái bụng căng tròn vừa ra khỏi cửa hàng. Tô Bồi Ân cũng đi theo, liếc nhìn cô. Hai người trừng mắt nhìn nhau. Hoắc Vi Vũ cứ thấy y là bực mình, bèn vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Taxi vừa đỗ lại cô liền lên xe quay về Long Ngự Thành.
***
Cô vừa bước chân ra khỏi thang máy, đã thấy Cố Kiều Tuyết nổi giận đùng đùng chạy tới.
"Cuối cùng cũng tóm được mày rồi, mày cố tình trốn tao đấy à?" Cố Kiều Tuyết dữ dằn hỏi.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn ả: "Cô đúng là biết cách giày vò bản thân. Thay vì hao phí thanh xuân của mình chờ tôi ở đây, sao cô không đi làm vài chuyện có ý nghĩa đi?"