"Cô ấy là em gái tôi." Lâm Thừa Ân bực mình nói.
"Em gái ruột à? Có quan hệ máu mủ không? Có là em ruột thì vẫn là phụ nữ!" Lôn Côn cố chấp.
Hoắc Vi Vũ chau mày, giờ thì cô cảm nhận rõ ràng chứng cuồng chiếm hữu của Lôn Côn rồi.
Thảo nào Lâm Thừa Ân cứ không vui.
Chắc chắn là Thừa Ân suốt ngày bị Lôn Côn ức hiếp.
"Thừa Ân, bây giờ em có năm mươi tỷ. Em gửi vào tài khoản của anh, anh trả tiền rồi về đi, em và mẹ Lâm nhớ anh lắm." Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
"Năm mươi tỷ? Em lấy đâu ra năm mươi tỷ? Số tiền lớn như thế… Cố Hạo Đình cho em phải không?" Lâm Thừa Ân suy đoán.
"Anh đừng quan tâm số tiền này ở đâu ra, anh cứ về trước rồi nói sau." Hoắc Vi Vũ không muốn nói.
"Nếu số tiền này là của Cố Hạo Đình thì anh không cần. Anh không muốn em nợ hắn, càng không muốn em nợ hắn vì anh, hiểu không?" Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói.