"Chuyện gì thế?" Hoắc Vi Vũ cảm thấy bầu không khí phía Lâm Thừa Ân nghiêm túc hơn hẳn.
"Trước kia mẹ em làm văn công quân đội, em có biết không?" Lâm Thừa Ân hỏi.
"Không biết, em chỉ biết trước kia mẹ em là diễn viên múa cổ điển và múa rất đẹp thôi, sao thế?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi.
"Mấy hôm trước anh gặp một người, người đó là chiến hữu của Cố Ngạo Thiên hồi trẻ. Ông ấy nói Cố Ngạo Thiên từng yêu một cô văn công tên là Quyền Linh rồi cho anh xem ảnh cũ từ hồi đó. Là mẹ em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
"Cố Ngạo Thiên? Cha của Cố Hạo Đình?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Cố Ngạo Thiên đã mất tích hơn hai mươi năm, khiến cho cô thấy hơi xa lạ với cái tên này.
"Đúng vậy, cha của Cố Hạo Đình. Ông nội của Cố Hạo Đình có quyền có thế, Cố Ngạo Thiên vào quân đội để mạ vàng, đường thăng tiến thênh thang, mà thân phận của mẹ em thì rất mơ hồ, cho nên ông ấy đã ngăn cản họ ở bên nhau." Lâm Thừa Ân giải thích.