"Tôi cũng muốn giành hạng mục này, so bản lĩnh xem ai lấy được nó về tay đi." Hoắc Vi Vũ khiêu khích, cằm hất cao, đôi mắt sáng ngời lấp lánh như ánh sao.
"Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu." Tô Bồi Ân mỉm cười.
"Anh không biết tôi nghĩ thế nào thì làm sao biết rằng tôi nghĩ quá đơn giản?" Hoắc Vi Vũ đi lướt qua y.
Thái độ của cô khiến cho y khó chịu, rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
Y nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ: "Cô có biết Cố Hạo Đình đi đâu không?"
"Tôi muốn biết thì cũng không đến lượt anh nói." Hoắc Vi Vũ gạt tay y ra.
"Được lắm, đến lúc khóc nhè thì đừng có trách tôi không nói trước." Tô Bồi Ân nói đầy ẩn ý.
Hoắc Vi Vũ chau mày.
Cô phát hiện ra lần nào nói chuyện với Tô Bồi Ân cũng khiến cô tức anh ách.
Đã tức anh ách thì sau này không thèm nói chuyện với y nữa luôn.
Hoắc Vi Vũ đi vào thang máy.
Trên xe, Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình tối đen.