"Tránh ra nào, hai người đang chắn đường tôi đấy." Giọng Tô Bồi Ân chợt vang lên.
Hoắc Vi Vũ run bắn người, bây giờ cứ nghe thấy tiếng y là cả người cô thấy khó chịu. Cô quay lại trừng mắt với Tô Bồi Ân.
Y đút một tay vào túi, một tay cầm điện thoại, nhìn cô với vẻ không vui.
"Đường rộng thênh thang thế này, không đi sang bên cạnh được sao?" Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
"Tôi thích đi vào giữa hai người đấy." Tô Bồi Ân đáp đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên.
Cố Hạo Đình cười giễu một tiếng: "Giữa hai chúng tôi là nơi cậu muốn đi là đi được sao? Cậu có phần tự phụ quá rồi đấy."
"Đây không phải tự phụ, mà là tự tin." Tô Bồi Ân nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Cố Hạo Đình nhanh hơn một bước, đứng chắn trước mặt Tô Bồi Ân, che đi tầm mắt y rồi nói với vẻ khinh thường: "Vậy thì cậu tự tin thái quá rồi."