Hoắc Vi Vũ chợt thấy khóe mắt cay cay, nhìn bóng đêm mịt mờ, cô hơi nhíu mày. Cô có thể cảm nhận được hắn đang thay đổi, mỗi một thay đổi nhỏ nhoi ấy đều dần thấm vào lòng cô.
Đáng tiếc...
Hiện thực không cho phép cô đáp lại bằng trái tim chân tình nữa. Hai người họ nên tiếp tục thế nào đây?
*
Sáng sớm, Hoắc Vi Vũ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã theo bản năng nhìn về phía bên cạnh. Cố Hạo Đình không còn ở đây nữa. Không biết vì sao mỗi lần có hắn ở bên cạnh, tình trạng mất ngủ của cô sẽ được cải thiện rất nhiều, cô luôn ngủ rất ngon, đến nỗi hắn đi lúc nào cũng không hay biết.
Điện thoại chợt vang lên, cô lấy ra xem, vừa thấy là Tô Bồi Ân gọi đến cô liền cúp máy luôn. Nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, cô rời giường, vệ sinh cá nhân xong liền xuống nhà hàng dưới lầu ăn sáng.