"Bởi vậy, ngài không để tâm đến chuyện của cô ấy và Tư lệnh?" Trình Dật vô cùng kinh hãi.
Lẽ nào anh ta tụt hậu mất rồi? Anh ta cảm thấy thế giới quan của mình vừa phải chịu một triệu điểm sát thương.
Thiếu chủ quả nhiên rất đặc biệt.
Tròng mắt Tô Bồi Ân hơi tối đi. Làm sao có thể không để ý được, chắc chắn vẫn có chút ghen tuông.
"Nhịn những chuyện người bình thường không thể nhịn, sẽ nhận được những thứ người bình thường không có được. Từ xưa đến nay quân vương biết nhẫn nhịn mới có thể lấy được thứ mình muốn." Tô Bồi Ân nói lời đầy ẩn ý, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, thưởng thức vị chua chát của rượu đang từ từ chuyển thành ngọt.
Trình Dật cúi đầu, anh ta bắt đầu lo lắng cho Tư lệnh. Thiếu chủ chưa bao giờ để vuột khỏi tay thứ mình muốn, kể cả là lòng người.
"Nhiệm vụ của cậu bây giờ là phá hoại tình cảm giữa họ, biết chưa?" Tô Bồi Ân ra lệnh, vẻ ma mị ngày thường lập tức biến mất, ánh mắt đột nhiên sắc bén hẳn lên.