"Cô đúng là ấu trĩ, nếu nguyền rủa có tác dụng thì không biết cô đã chết mấy trăm lần từ bao giờ rồi. Tắm một cái rồi ngủ sớm đi, nếu muốn đàn ông, tôi lúc nào cũng có thể phục vụ." Tô Bồi Ân khẽ cười một tiếng, trông ngang ngược phóng túng, kiêu ngạo tự phụ không ai sánh bằng.
Hoắc Vi Vũ túm lấy gạt tàn trên tủ đầu giường ném vào mặt y.
Tô Bồi Ân khéo léo né tránh, nhoẻn miệng cười: "Đừng cho rằng tôi không cho cô cơ hội, chỉ cần cô đập trúng đầu tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô."
Hoắc Vi Vũ dấy lên hy vọng, cầm bao cao su trên tủ đầu giường ném về phía y.
Tô Bội Ân tránh được, giữ lấy tay cô, nhìn đôi mắt đang tóe lửa giận của cô, y cười càng tươi hơn, ánh mắt còn toát ra vẻ gian xảo: "Cho cô xem một bức ảnh."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, cằm chợt căng lên, ảnh y chụp chắc chắn chẳng đẹp đẽ gì.
"Tôi không muốn." Hoắc Vi Vũ từ chối thẳng thừng.
"Không muốn thì tôi gửi cho Cố Hạo Đình." Tô Bồi Ân uy hiếp.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm y.