"Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ hoàn hồn, đi ra mở cửa. Cố Hạo Đình đứng trước cửa, nhìn cô từ trên cao xuống. Hơi thở của hắn phả lên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ bất giác căng thẳng: "Gì thế?"
Hắn nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu thẳm như một vòng xoáy không đáy. Cô không dám thở mạnh.
Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn, khiến đôi môi nhỏ xinh tê rần như điện giật. Hoắc Vi Vũ liếm môi một cái để khiến cảm giác này dịu bớt.
Cô không biết rằng trong mắt người khác thì động tác này chẳng khác gì còn chưa thỏa mãn. Hắn không nhịn nổi, lại cúi đầu muốn hôn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được hơi thở của hắn bỗng nhiên đến gần, bèn lùi về phía sau một bước, đôi mắt hơi lóe lên: "Tôi phải về, không còn sớm nữa."
"Nếu không còn sớm thì hôm nay ở lại đây với tôi đi." Cố Hạo Đình tranh thủ luôn cơ hội từ câu nói của cô, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.