"Đường kính?" Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu suy nghĩ.
Đường kính trong ấn tượng của cô rất mơ hồ, nói lớn cũng không sai. Cô dùng hai ngón trỏ áng chừng một đoạn khoảng hai mươi lăm centimet: "Dài từng này", rồi lại vẽ một vòng tròn: "To thế này".
"Ly rượu em uống sao lại kỳ quặc thế?" Cố Hạo Đình nghi ngờ.
"Uống rượu? Uống rượu gì? Cái ly em uống to cực, phải đựng được mấy trăm mililit ấy chứ." Hoắc Vi Vũ giải thích.
"Vậy thứ em đo dài chừng này là cái gì?" Cố Hạo Đình lơ mơ không hiểu cô nói gì.
"Chuối của em ấy, anh tìm giúp em xem, không biết rơi đâu rồi?" Cô vén chăn lên không thấy, lại lật gối ra, phía dưới gối cũng không có.
Cô nằm bò ra, ngó xuống gầm giường cũng không tìm thấy. Cố Hạo Đình nhìn bộ dạng chổng mông của cô, chỉ muốn ném cô vào nhà vệ sinh.
Chưa tính đến chuyện cô nghĩ mình là đàn ông, lại còn có kích thước Âu Mỹ mới chịu cơ đấy.