"Anh bảo tôi xấu, tôi xấu chỗ nào?" Hoắc Vi Vũ cất cao giọng, hỏi một cách hùng hồn.
"Vậy cô đẹp ở đâu? Cô xấu thật còn gì, vậy mà là ức hiếp cô à?" Tô Bồi Ân thô lỗ đáp.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Tô Bồi Ân, lặng thinh mất ba giây, chán chẳng buồn để ý đến y.
"Ừ, tôi xấu, tôi không làm bẩn đôi mắt có dây thần kinh phát triển của anh nữa, buông tay ra để tôi đi ngay." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói với vẻ dứt khoát. Cô thực sự muốn đi.
Trong lòng Tô Bồi Ân bỗng dưng dâng lên cảm giác kỳ quặc. Y không muốn cô đi, bởi vậy mới nghĩ cách xoay chuyển tình thế giúp cô, nhưng không ngờ cô lại chẳng hề quan tâm. Y cố ý tổ chức tiệc cho cô, cô còn chẳng thèm tới. Y không tức giận sao được. Cô cố ý không muốn tới thì thôi, lại còn nói thắng xong sẽ từ chức. Bởi vậy y mới nổi nóng ép cô uống rượu.
Thì ra Hoắc Vi Vũ chỉ thích mềm không thích cứng, cứng... Y muốn ăn sạch cô.