Hoắc Vi Vũ siết chặt ga trải giường. Đôi mắt ươn ướt hơi ửng đỏ, như phủ một lớp sương mờ.
Ánh đèn ngủ màu cam mờ ảo bao phủ cơ thể hai người. Xung quanh lặng phắc như tờ. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập dồn dập.
Cố Hạo Đình hệt như người đã khát khô rất lâu trong sa mạc, muốn nhiều hơn nhưng lại lo sẽ dọa cô chạy mất, vì vậy hắn phải gắng sức dịu dàng, mềm mỏng.
Nụ hôn từ từ dịch xuống dưới, hắn mơn trớn cần cổ mềm mại của Hoắc Vi Vũ, thưởng thức hương vị ngọt ngào của cô.
Nhiệt độ cơ thể hắn ngày càng tăng, nóng như lửa đốt. Hắn hôn lên vành tai cô.
Ngứa quá! Hoắc Vi Vũ khẽ rên một tiếng. Âm thanh êm ái, mang theo vẻ nũng nịu, chẳng khác nào tiếng trời.
Hắn kiềm chế sự kích động, nhường cô nhập cuộc trước, nâng mông cô lên, cúi đầu...
Kích thích quá lớn khiến ngón chân cô căng cứng, thắt lưng ưỡn lên, mạch máu hiện rõ trên cổ, tầm mắt trở nên mông lung.