Cố Hạo Đình bước nhanh về phòng. Hoắc Vi Vũ không có trong phòng khách. Căn phòng rất ngăn nắp gọn gàng, không có dấu vết cô từng tới đây.
Cố Hạo Đình không giấu nổi sự thất vọng tràn trề. Thực ra, hắn mong rằng cô đang đợi mình. Nhưng lại sợ, cô tới là để bảo hắn từ bỏ hy vọng.
Hắn đẩy cửa phòng ngủ, nhìn vào bên trong.
Hoắc Vi Vũ đang chợp mắt. Nghe thấy tiếng cạch cửa, cô mở mắt, nhổm dậy bật đèn ngủ.
Cố Hạo Đình đứng trước cửa. Thấy cô, hắn nhoẻn miệng cười, nét rạng rỡ cùng niềm vui sướng vô bờ ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm.
Thì ra cô ấy đang ngủ trên giường mình. Hơn nữa, hình như còn mặc áo sơ mi của mình. Hắn đang nằm mơ chăng? Gặp phải ảo giác rồi sao?
"Về rồi à?" Hoắc Vi Vũ hỏi thăm một tiếng rồi lại nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Hàng mi như phiến quạt khẽ rủ, che đi cặp mắt sáng trong. Gương mặt hồng hào, làn da sáng bóng trắng như tuyết, láng mịn mượt mà.