Tim Hoắc Vi Vũ như hẫng mất một nhịp. Cô nhìn về phía Giang Hạo Trần với vẻ ngờ vực. Dường như anh ta cố tình nói chuyện này trước mặt cô. Anh ta cứ như một câu đố không có lời giải, cô không phân biệt nổi rốt cuộc anh ta là địch hay bạn.
"Thằng Cố Hạo Đình đó dám giết anh Sara của tôi. Thù này nhất định phải trả. Thế nên tôi mới muốn làm một cuộc trao đổi với anh Giang. Tôi cần vũ khí tối tân nhất, có lực sát thương khủng nhất, đủ sức san phẳng căn cứ quân sự Hồng Việt Hải."
Anh Giang nhếch môi, dụi tắt điếu thuốc: "Chỉ cần giá cả hợp lý là xong hết. Nhưng bây giờ không tiện bàn công chuyện. 10 giờ sáng mai tôi sẽ gọi cho anh."
Lão trọc cười híp mắt: "Được, có câu này của anh Giang thì tôi yên tâm rồi."
Dứt lời, lão trọc bắt đầu thúc như điên khiến cô em kia càng rên càng dâm đãng. Lão còn chưa đủ thỏa mãn, nhìn Hoắc Vi Vũ, ra lệnh: "Hát bài "Ngứa" đi."
Hoắc Vi Vũ biết bài này, hình như là Hoàng Linh hát.