Cô từ từ nắm chặt tay lại, mặc bông hoa tai đâm vào lòng bàn tay. Từng giọt máu tí tách rơi xuống bàn thành những đóa hoa đỏ tươi ma mị.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười lạnh nhạt. Trước kia, cô chỉ muốn nợ một mình hắn, hắn chính là tất cả với cô. Nhưng bây giờ, người duy nhất cô không muốn mắc nợ chính là hắn.
"Chị Hoắc, chị chảy máu rồi kìa." Tiểu Ba vừa quay về, thấy vậy liền thốt lên đầy lo lắng.
"Vết thương nhỏ thôi, không phải lo lắng quá." Hoắc Vi Vũ mở ngăn kéo, lấy một cái túi nhựa rồi bỏ đôi hoa tai vào đó. Chiều nay cô sẽ đến tiệm trang sức để làm sạch nó.
Tiểu Ba lập tức mở túi lấy băng dán cá nhân đưa cho Hoắc Vi Vũ: "Chị dùng đi này."
"Cảm ơn em." Hoắc Vi Vũ nhận lấy, cầm tập tài liệu và nhật ký làm việc hằng ngày để bên cạnh tay mình đưa cho Tiểu Ba: "Chị nhận xét với ghi chú cả rồi, em đọc đi xem có thắc mắc gì không. Với cả gọi quản lý Vương qua đây giúp chị, chị có một số vấn đề về kỹ thuật cần hỏi."