Hoắc Vi Vũ ra khỏi phòng tắm. Tô Bồi Ân vẫn đang xem tivi, liếc nhìn cô một cái, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Cô vừa gội đầu xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, người choàng chiếc khăn tắm màu trắng, để lộ làn da trắng mịn. Nước rơi xuống bờ vai, uốn lượn nơi xương quai xanh rồi chảy vào trong khăn tắm. Cô không trang điểm nhưng lại gợi cảm như một đóa hoa sen vừa nở, ướt át, tươi xinh.
Tô Bồi Ân hắng giọng một cái. Mới nhìn thì nghĩ cô gái này bình thường trên cả bình thường, nếu đứng giữa đám đông thì chẳng ai nhận ra cả. Nhưng ai ngờ càng ngắm lại càng mặn mà, càng ngắm càng thấy đẹp xinh. Đám phụ người đẹp dao kéo nhan nhản ngoài đường không thể sánh bằng cô nàng này được.
"Cô dám ăn mặc thế này ra đây, gan gớm." Tô Bồi Ân chế nhạo.
Hoắc Vi Vũ cong khóe môi nhưng nụ cười chẳng đọng nơi đáy mắt, dường như đã thấu hiểu sự đời sau vô tận bi thương. Giờ khắc này đây, cô xinh đẹp, lạnh lùng mà nổi bật vô cùng.
"Anh chê tôi nhát gan mà."
Tô Bồi Ân: "…"