Hoắc Vi Vũ chẳng biết mình đã ngủ bao lâu, khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối. Cô ngáp một cái, trở mình, mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê.
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Cô vội vàng ngồi dậy. Không biết có phải vì đang mang thai hay không mà cả người đều rệu rã, cô nói khẽ: "Vào đi."
Cửa mở ra, ánh sáng ngoài hành lang lọt vào phòng, quản gia đứng ngoài cửa, cung kính nói: "Thưa cô, đến giờ ăn tối rồi ạ."
"Ừm." Hoắc Vi Vũ đáp.
Cô nhìn thấy Cố Hạo Đình bước qua trước cửa, trước khi đầu óc kịp phản ứng thì miệng đã bật thốt lên: "Cố Hạo Đình!"
Cố Hạo Đình quay đầu nhìn cô, ánh mắt phủ một tầng sương mù u ám.
Hoắc Vi Vũ hơi sửng sốt, nhưng lại nghĩ bụng, đã gọi rồi thì nói luôn đi: "Anh chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Quản gia hiểu ý đi trước.
Cố Hạo Đình không chờ cô mà hờ hững đi tiếp. Hoắc Vi Vũ sốt ruột quá, vội vàng xuống giường. Nhưng đôi chân mềm nhũn khiến cô ngã quỳ xuống đất, đầu gối đập xuống đau điếng người.