Tim Hoắc Vi Vũ như hẫng mất một nhịp. Cô giật mình làm quái gì chứ? Hắn bỏ cô trước mà, dù sao cũng không cần nữa rồi, cô thế nào chẳng được.
Hoắc Vi Vũ ngẩng lên nhìn hắn, nói với vẻ không vui: "Nhìn gì mà nhìn?"
Cố Hạo Đình đi về phía cô. Hoắc Vi Vũ giả vờ bình tĩnh, tay đã căng thẳng tới nỗi siết chặt, nhưng vẫn cố ra vẻ kiêu ngạo.
Hắn vươn tay về phía ngực cô. Hoắc Vi Vũ giật mình, nhìn tay hắn. Một khuy áo của cô chẳng biết bị bung ra từ lúc nào. Hắn cài lại giúp cô.
Hoắc Vi Vũ ngượng chín mặt, song hắn lại chỉ nhìn cô một lúc rồi xoay người chạy tiếp.
Cô bứt cánh hoa, nhìn theo bóng lưng cao lớn khôi ngô của hắn. Chẳng phải ban nãy hắn không thèm nhìn cô sao? Hắn đột nhiên dừng bước là vì thoáng nhìn cô qua khóe mắt ư?
Hoắc Vi Vũ nhướng mày, đáy mắt thoáng chút hoài nghi. Có khi nào… hắn vẫn còn thích cô, trước đó chỉ giả vờ không thích cô nữa hay không?