Hoắc Vi Vũ sững sờ nhìn về phía Cố Hạo Đình. Hắn đang cầm ví tiền của cô. Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?" Nghĩ lại thì ban nãy cô vừa gặp hắn, bây giờ hắn chưa đi cũng là chuyện bình thường.
"Cô tưởng chỗ này rộng lắm sao?" Cố Hạo Đình trầm giọng nói rồi trả ví cho cô.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy ví. Cùng lúc này, lính của hắn bắt người phụ nữ đứng tuổi kia lại.
Trong lòng thoáng gợn chút xót xa, cô không kiềm nổi mà buột miệng hỏi: "Cố Hạo Đình, lúc trước anh cảnh cáo tôi phải cẩn thận với Tô Bồi Ân là có ý gì?"
Cố Hạo Đình quay đầu lại nhìn cô đăm đăm: "Đừng vì tổn thương mà chọn bừa một người đàn ông. Tô Bồi Ân không hợp với cô, tôi không muốn cô hủy hoại mình."
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn chằm chằm. Hóa ra hắn cũng biết cô sẽ bị tổn thương. Trái tim mới nhen nhóm chút hơi ấm lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
"Chẳng phải người hủy hoại tôi là anh sao? Anh nói những lời này không thấy nực cười à?"