"Tôi không đi có được không?" Hoắc Vi Vũ không muốn chạm mặt Cố Hạo Đình để khiến mình khó chịu và khó xử.
"Cô càng lẩn tránh thì càng chứng minh cô vẫn đau đáu trong lòng, sao không cố mà vượt qua ám ảnh về hắn đi?" Tô Bồi Ân nói lời thấm thía.
Hoắc Vi Vũ chìm vào suy tư, vô thức xiên nĩa xuống mặt bàn.
"Giám đốc Tô, tôi nghe Tiểu Ba nói anh có rất nhiều mối đầu tư ở nước ngoài đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ừ, có, thì sao?" Tô Bồi Ân rũ mắt nhìn cô.
Ánh mắt cô sáng như sao, sinh động hơn hẳn bình thường.
"Nếu tôi với anh đàm phán thành công dự án lần này, anh có thể điều tôi đến chi nhánh ở nước ngoài của công ty được không? Để tôi làm cái gì được bay đi bay lại các nước, tự do về thời gian ấy." Vậy thì cô sẽ không chạm mặt Cố Hạo Đình nữa.
"Ừ, cũng được, nhưng quan trọng là cô phải chứng minh cho tôi thấy năng lực của cô." Tô Bồi Ân rót rượu vang cho Hoắc Vi Vũ.