"Ông không biết dạy trẻ con à?" Tô Bồi Ân nhìn bí thư thôn.
Bí thư thôn đáp lại với vẻ áy náy: "Tôi cũng không biết nhiều chữ mà công việc trong thôn thì nhiều. Tôi còn phải đón từng đứa đi học nữa."
"Đứng lên đi, tôi đi với ông. Nếu ông là lừa đảo thì đáng đời tôi." Hoắc Vi Vũ hạ quyết tâm rồi đỡ bí thư thôn dậy.
"Cô đúng là… chẳng làm người ta yên tâm gì cả. Đi thôi." Tô Bồi Ân bất đắc dĩ nói.
"Giám đốc Tô cũng đi à?" Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu.
"Cô nghĩ là tôi muốn đi lắm chắc? Pháp luật quy định thấy chết không cứu cũng là phạm tội. Chẳng qua là tôi không muốn dính tai bay vạ gió thôi." Tô Bồi Ân cầm lấy hành lý trong tay Hoắc Vi Vũ.
"Cô cậu đúng là người tốt. Xin hãy đi theo tôi." Bí thư thôn đi trước dẫn đường.
Hoắc Vi Vũ nhìn Tô Bồi Ân bằng ánh mắt nghi ngờ: "Giám đốc Tô, anh trăm công nghìn việc, chạy đến Linh Đô làm gì? Trông anh có giống người có thời gian nhàn rỗi mà đi du lịch đâu."