Hoắc Vi Vũ cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp khăn giấy mỏng manh, bèn lúng túng nắm chặt khăn giấy trong tay rồi nhìn về phía Tô Bồi Ân.
Hai người tròn mắt nhìn nhau hồi lâu.
"Cô cố ý phải không?" Tô Bồi Ân lạnh giọng hỏi. Đôi mắt sâu không thấy đáy khiến người ta chẳng nhìn ra y đang nghĩ gì.
"Chuyện này vừa khó, vừa yêu cầu có kĩ thuật cao, đã thế anh còn là sếp của tôi nữa chứ. Nếu không phải vô tình thì tôi đâu có dám làm thế với anh, tôi không cố ý đâu, anh…"
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng chỗ đó của Tô Bồi Ân rồi vội vàng quay mặt sang chỗ khác. Cảm giác khi thấy một người đàn ông, hơn nữa còn là sếp "bừng nắng hạ" với mình… thật chẳng ổn chút nào.
"Tôi làm sao?" Tô Bồi Ân nhận khăn giấy trong tay Hoắc Vi Vũ rồi bình thản giải thích: "Đó là phản ứng tự nhiên của thể xốp khi bị chạm vào, cũng như cô bóp bọt biển có nước thì nó chảy nước ra vậy, đừng có tự dát vàng lên mặt."