"Dạ?" Hoắc Vi Vũ đáp, giọng đã nghẹn ngào.
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Mặc Thần trầm mặc một lúc mới nói: "Thôi, cái gì đến sẽ đến, có chuyện gì thì gọi cho anh."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ sợ Thẩm Mặc Thần phát hiện ra điều bất thường nên vội vàng cúp máy.
Mẹ Lâm lo lắng nhìn về phía Hoắc Vi Vũ: "Hay là con cứ nói với anh Hai con đi. Nó thông minh như thế, có khi lại giúp con giải quyết được vấn đề. Dù sao đứa bé này là gánh nặng và cũng là lợi thế. Nếu con thật lòng thích anh ta, mọi người cũng sẽ không phản đối."
Hoắc Vi Vũ lắc đầu, nhìn vào khoảng không với ánh mắt thật kiên định: "Anh ấy không nợ con. Kể từ hôm nay, chúng con không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Dì à, chuyện con mang thai, dì đừng nói với ai nhé."
"Ngay cả Thừa Ân cũng không được nói sao?" Mẹ Lâm hỏi.
"Dì đừng cho ai biết. Con muốn đi du lịch, khi nào khuây khỏa rồi sẽ trở về, lúc đó tính sau." Lúc này Hoắc Vi Vũ đã lý trí hơn nhiều.