"Sao thế?" Hoắc Vi Vũ nắm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nhiệm vụ thất bại rồi à? Không sao, em không trách anh đâu."
Cố Hạo Đình gạt tay cô ra, lạnh nhạt nhìn cô, ra vẻ đầy xa cách. Ánh mắt đó cứ như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ, như thể giữa họ không có bất cứ tình cảm nào, cũng chưa từng tiếp xúc với nhau.
"Nhiệm vụ đã thành công. Tôi với Dennis Sophie tâm sự thâu đêm, có cảm giác chỉ tiếc gặp nhau quá muộn. Cô ấy rất hiểu tôi, biết tôi muốn gì, cần gì. Tôi đánh giá rất cao cô ấy." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói. Mỗi một câu hắn thốt ra đều như mũi dao lưỡi kiếm găm thẳng vào tim Hoắc Vi Vũ, khiến cô đau đến nỗi trái tim như không còn là của mình.
"Anh… thích cô ấy rồi sao?" Hoắc Vi Vũ nín thở chờ đợi câu trả lời.
"Tôi chưa bao giờ gặp một người phụ nữ hoàn hảo như thế. Ở bên cô ấy, tôi rất thoải mái." Cố Hạo Đình đáp thẳng.
Câu này nghĩa là không chỉ thích, mà hắn thật lòng muốn làm người yêu của người kia.