Cố Hạo Đình ghì chặt lấy Hoắc Vi Vũ, đôi mắt hằn tơ máu như ác ma đến từ địa ngục, chất chứa nỗi căm ghét và oán hận không sao che giấu nổi. Bởi muốn kìm lại cơn giận dữ của mình, mồ hôi lạnh túa ra trên vầng trán hắn.
"Muốn về à? Không có lệnh của tôi thì cô đừng hòng! Hoắc Vi Vũ, tôi muốn cả đời cô phải làm người đàn bà của tôi mà không có danh không có phận. Tôi không tin là không mài hết được sự kiêu ngạo thừa thãi ấy của cô!" Cố Hạo Đình cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên nhìn hắn, mắt lập lòe ánh lệ. Hắn có biết hắn vừa mới nói gì không? Một đời không danh không phận… Nếu như hắn kết hôn thì sao? Chẳng phải cô sẽ trở thành "con giáp thứ mười ba" ư? "Con giáp thứ mười ba" là loại người mà cô căm hận nhất. Hắn cứ nhất định phải ép buộc cô chọn con đường mà cô không muốn hết lần này đến lần khác như vậy sao? Sự kiêu ngạo kiên cường của cô thực sự thừa thãi đến thế à?
"Tôi không…"