"Là…" Bếp trưởng dừng lại một lát, nhớ đến thằng con đang nằm bẹp trên giường của mình. Tâm bệnh của Tư lệnh thì phải có tâm dược mới chữa được.
"Là Hoắc Vi Vũ ạ." Bếp trưởng nói.
Ánh mắt của Cố Hạo Đình đột nhiên trở nên lạnh buốt. Hắn vung tay gạt một cái làm bát đũa rơi loảng xoảng dưới đất, nghiêm nghị nói: "Bảo cô ta cút đi."
Bếp trưởng không ngờ Tư lệnh lại phản ứng như vậy, bèn giải thích: "Cô ấy…"
"Tôi không muốn nói lần thứ hai! Ai cho cô ta vào đây?" Cố Hạo Đình ngắt lời, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.
Bếp trưởng sợ run người, cúi đầu nói khẽ: "Là cậu Trần bên ban hậu cần ạ."
"Bảo anh ta cút luôn. Ra ngoài đi." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào văn kiện, nét mặt lạnh lẽo, cứng rắn, xa cách, cả người toát ra hơi thở "người sống chớ tới gần".
Bếp trưởng đành buồn bực chạy ra ngoài.