Tiếng chó sủa…
Tim Hoắc Vi Vũ chợt thắt lại.
Nếu có chó thì biện pháp dùng vải màu che mắt của họ sẽ không có tác dụng.
Cố Hạo Đình nhét di động vào tay Hoắc Vi Vũ: "Ở đây chờ người đến cứu."
"Anh định đi đâu?" Hoắc Vi Vũ cuống lên túm chặt tay Cố Hạo Đình.
"Quân đội phải đặt lợi ích của nhân dân lên trên hết. Tôi là quân nhân, có nhiệm vụ dốc sức bảo vệ sự an toàn của em. Không cần cảm ơn, nếu muốn hãy cảm ơn quân đội." Cố Hạo Đình vén vải che lên, lao ra ngoài.
Lời hắn nói khí thế hào hùng mà cũng lạnh lùng xa cách làm sao, dường như đã rũ sạch quan hệ giữa bọn họ.
"Đoàng! Đoàng!"
Cố Hạo Đình bắn hai phát súng gọn gàng dứt khoát, xử lý hai con chó dữ của đối phương. Hắn nhếch môi cười khinh miệt với gã đàn ông cầm đầu rồi xoay người lẩn vào trong rừng, nhanh nhẹn như một con báo.