Cố Hạo Đình đang chuẩn bị lấy di động thì đột nhiên có tiếng chuông kêu, hắn không kịp tắt.
Quản gia Tăng nghe thấy phòng trong có tiếng chuông di động liền vội vàng chạy tới cửa căn phòng mà họ đang nấp.
Đồng tử mắt co lại, Cố Hạo Đình cũng lao ra cửa nhanh như một con báo, chỉ sải hai bước chân đã tới nơi, mở cửa rồi lấy thân mình chặn cửa, nhếch môi cười châm chọc, nhìn Duật Cẩn mà nói: "Cuộc trò chuyện của hai người quả là đặc sắc. Không biết Mai Kính Sơn nghe thấy thì sẽ có cảm tưởng gì đây."
"Cố Hạo Đình, sao cậu lại ở trong này?" Duật Cẩn hoảng hốt thốt lên.
"Sao tôi lại không thể ở đây?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hỏi lại.
Duật Cẩn tỏ vẻ cảnh giác, hoài nghi nhìn cửa phòng: "Trong căn phòng đó có ai?"
Hoắc Vi Vũ chợt căng thẳng, bò về phía gầm giường.
Cố Hạo Đình tới trước mặt Duật Cẩn, cặp mắt lạnh lùng khóa chặt lấy ông ta: "Tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại kiêng kỵ tôi như thế."