Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau rồi hạ giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Sao anh lại không thể ở đây?" Cố Hạo Đình hỏi vặn lại.
"Ngoài cửa toàn người của Tổng thống đó." Hoắc Vi Vũ lo lắng, sợ rằng hắn sẽ bị phát hiện.
"Thế mà em còn tìm ông ta." Cố Hạo Đình hạ giọng nói rồi cắn lên môi cô một cái.
"Đau em." Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Hạo Đình ra.
Hắn đang nắm chặt eo cô, cô đẩy một cái, chẳng những cô không đẩy được hắn ra mà còn chạm phải lồng ngực hắn.
"Cố Hạo Đình, em không đùa với anh đâu, anh mà ở đây thì sẽ chết đấy. Ban nãy quản gia Tăng muốn giết anh, anh biết không?" Hoắc Vi Vũ nhướng mày nói vội.
"Bây giờ em mới quan tâm đến sống chết của anh có phải là hơi muộn không? Dù sao anh đã bị em chọc tức chết rồi." Cố Hạo Đình nói với giọng quái gở, hơi thở nóng hầm hập phả lên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ giật thót, nhìn hắn đăm đăm, ngàn vạn lời muốn nói đều nghẹn đắng trong cổ họng.