Tô Bồi Ân bình thản ăn bắp rang, ngoáy ngoáy lỗ tai, nói với vẻ chẳng có gì to tát: "Tôi nghe cậu nói câu này đến N lần, rát hết cả tai rồi mà cậu còn chưa chán à?"
"Lần này là thật đấy. Thấy cô ấy bị thương, tôi cũng đau lòng, thấy cô ấy cười thì tim tôi lại đập rất nhanh, thấy cô ấy thích người đàn ông khác, tôi lại bực bội." Duật Nghị giải thích.
Tô Bồi Ân từ tốn nhai bắp, liếc lên sân khấu: "Duật Nghị, trông cô nàng kia thế nào? Đúng loại hình cậu thích đấy."
Duật Nghị nhìn lên sân khấu theo ánh mắt của Tô Bồi Ân rồi nói với vẻ ghét bỏ: "Ngực to thế kia, chắc bơm đầy silicon, mút một cái ung thư chết."
Tô Bồi Ân: "…"
"Mặt thì như tượng, toàn dấu vết dao kéo thôi."
Tô Bồi Ân: "…"
Y dõi đôi mắt sâu thẳm nhìn Duật Nghị với vẻ kinh ngạc.
Duật Nghị mỉm cười, hai tay chống cằm, nhìn lên sân khấu, nhưng ánh mắt lại phiêu đãng chẳng giống như đang nhìn sân khấu trên kia.