Hoắc Vi Vũ nghiêng người bảo vệ vùng ngực theo bản năng. Gã đàn ông kia đâm rất mạnh, dao găm ngập sâu vào cánh tay của Hoắc Vi Vũ. Cô cảm thấy dường như cả xương cốt mình cũng bị đâm xuyên, đau đến mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đẫm trán.
"Chính là hắn! Bắt hắn lại!" Vệ sĩ bảo vệ Duật Nghị xông ta từ một góc bí mật gần đó, ai cũng cầm súng trong tay.
"Tao sẽ không tha cho mày!" Gã sát thủ gằn lên bên tai Hoắc Vi Vũ bằng giọng nham hiểm, sau đó đẩy mạnh cô ra.
Dao rút khỏi da thịt, máu bắn tung tóe. Hoắc Vi Vũ bịt chặt vết thương, nhìn theo bóng gã đàn ông kia nhanh chóng khuất dần.
May quá, may quá… Cố Hạo Đình không còn gặp nguy hiểm nữa rồi. Cô có bị thương cũng đáng.
Vệ sĩ gõ cửa phòng Duật Nghị: "Cậu chủ, an toàn rồi ạ."
Duật Nghị mở cửa ra, thấy Hoắc Vi Vũ bị thương, trong lòng vừa căng thẳng lại vừa ngổn ngang trăm mối. Gã lo lắng chạy ra: "Sao cô lại bị đâm thế này."